Tâm Sự - Tác Giả Blog Phụ Nữ Thời Nay - Cuộc Đời Và Những Nỗi Đau
Cuộc đời và những nỗi đau
Tác giả Nguyễn Tiến Anh - https://nguyentienanh.wordpress.com

Đã gần 1 tháng kể từ ngày cha tôi gặp
tai nạn. Tưởng chừng những phút cuối lên máy bay từ HCM ra HN chỉ còn là
để chịu tang. Nhưng 10 ngày ăn chực nằm chờ ở bệnh viện cứu được bố,
cho tới nửa tháng về với rừng núi ở ẩn. Lại cho tôi nhiều trải nghiệm
đến thế.
Hết nằm ghế đá, đến trải tấm chiếu manh ngủ ngoài hành lanh bệnh viện. Chứng kiến mỗi nửa đêm tiếng bác sĩ, tiếng người nhà khóc lóc mỗi khi 1 chiếc xe đẩy. bên trên là 1 miếng vải trắng phủ khắp toàn thân. Bên trong không gì khác là 1 người vừa mới qua đời. Họ ra đi với nhiều lý do, nhưng dù sao cũng đã thanh thản vì kết thúc cuộc đời. Chỉ có nước mắt của người ở lại là không bao giờ ngừng rơi.
Ban ngày thì là tiếng la hét, tiếng khóc của những người bệnh giường bên, đang đau đớn, đang chống chọi để tìm lại sự sống. những vết thương chưa lành, những cơn đau quặn,…. người bệnh đau một, người thân chăm sóc kề bên chứng kiến thì đau tới mười.
Tôi tự nhủ rằng. làm người nên biết giữ gìn thân thể và sức khỏe. Đừng bao giờ phải vào đây, ko chỉ hao tiền tốn của. mà còn làm khổ bản thân và khổ cả những người thân của ta.
Kết thúc chuyến đi 10 ngày ở Hà Nội. Bạn biết rằng Tôi đã đi khỏi miền bắc được 10 năm, chưa từng quay về 1 lần. Nhưng lần trở về lại là dịp khó khăn nhất. Và hoàn cảnh éo le nhất và ngang trái nhất.
Trở về sài gòn với tâm trạng rối bời. Tôi lại rời Sài Gòn để đến với Lâm Đồng mùa mưa bão. Tìm đến núi rừng, thưa người, tìm về sông suối cô độc.

Mong tìm được nơi chốn thanh thản. Nhưng lại là những chuỗi ngày dài với nhiều trải nghiệm mà tôi tự đúc rút ra.

Đi rừng, trò truyện với nông dân, dân tộc thiểu số. Tôi hiểu được phần nào cuộc sống miền núi thiếu thốn. Họ vẫn phải miệt mài với ruộng đồng, dọn cỏ, phun thuốc sâu, mua phân bón, cầu trời mưa gió ôn hòa. Cuối năm thu hoạch. Dù biết không đủ miếng ăn, nhưng ko làm nghề nông còn làm gì khác. Nhà máy xí nghiệp thì ko có. Công việc làm thêm cũng không nhiều. Hết việc nhà nông là bài bạc và rượu chè. Chứng kiến cảnh vợ tìm chồng giữa rừng khuya. Chứng kiến cảnh nhà đông con không chăm xuể. Chứng kiến cảnh trẻ nhỏ thiếu điều kiện học tập. Chứng kiến cảnh gia đình ly tan vì cái nghèo, vì cờ bạc, vì nợ nần, vì mất mùa,….
Cảnh nhà nông khổ như vậy nhưng đã sống ở nơi này chỉ có lấy sức người chống chọi với trời đất, khai thác thiên nhiên mới có thể kiếm được miếng ăn.
Câu chuyện Lâm Đồng và Cây sầu riêng là câu chuyện mà tôi nghĩ là đáng kể nhất vì nó liên quan trực tiếp tới người dân nơi đây. Có năm mùa hồ tiêu lên ngôi. có năm mùa Điều lên ngôi. Và giờ là năm của Sầu Riêng. nhà nhà phá rừng, rẫy để trồng sầu riêng. bán cho lái buôn Trung Quốc. Giá cây giống từ 30k 70k và giờ là 200k 1 cây. Giá hạt giống cũng được đôn lên 80k 1 kg. Toàn tỉnh sốt vì Sầu Riêng. Đất trồng cũng sốt vì Sầu Riêng.
Nhưng là dân bất động sản. Tôi tự hỏi đến 1 ngày lái buôn Trung Quốc ko thu gom nữa. Cây Sầu Riêng cũng chết như Hồ tiêu, Điều, Cao su… lúc ấy còn ai lên vùng núi Lâm Đồng để tìm và săn nữa. Dân Thành Phố có còn đổ tiền để mua gom nữa không. Làm sao mà đất lên được nữa. Rủi ro đẩy giá, chỉ có người dân ở lại, tự mua bán, tự đập vào đầu nhau những cái giá không hiểu vì sao nó cao như thế. Từ 400tr 1ha lên 3 tỷ 1ha trong vài tháng.
Nhưng ai là người mua giá cao nhất. chắc chắn chính là người dân địa phương thiếu hiểu biết, sốt lên sốt xuống vì đất bỗng dưng có 1 giá cao ngất mà ko hiểu vì đâu nó lại lên cao như vậy. Họ bỏ công việc, họ bỏ làm vườn để buôn đất, buôn cây giống,…… Và họ đã mua đúng đỉnh, từ chính giới đầu cơ của Thành Phố. Khi mà giới này đã rút vốn về.
Không biết chỉ 1 thời gian ngắn đây thôi – sẽ lại là cảnh gia đình chia ly vì nợ tiền vay mua đất với hy vọng đất còn lên nữa. Sẽ lại là cảnh nhà nhà chặt bỏ sầu riêng để tìm loài cây mới đang được lái buôn tìm thu gom. Sẽ lại là cảnh 1 Lâm Đồng nghèo nàn. Rượu chè, bài bạc,… có khi là ăn xin dọc đường.
Đồi núi nơi đây linh thiêng và kỳ lạ lắm. cứ 5km – 10km lại có chỗ trồng trọt được, có chỗ nhìn đẹp lại không cho ra trái, hoặc cây sớm chết non. Bởi vì địa lưu trong lòng đất ưu ái chỉ 1 số nơi mới cho ra trái Sầu riêng ngon và cây bói quả đều 10/10. Nhưng cũng sát bên hàng xóm thì 10 cây chỉ bói có 3 cây. Trái nhỏ dễ rụng sớm, có khi 1 cây có hoa nhưng lại ko năng suất bằng miếng đất bên cạnh. Dù cho bạn có chăm cày xới tới đâu, hay bón phân và phun thuốc sâu đến nỗi mắc bệnh ung thư. Thì cũng ko lý giải được điều này.
Chi phí phân bón và thuốc men cho cây cũng gần 200tr 1 năm cho 1ha. thuê người làm cỏ, và phun thuốc sâu cũng khó khăn với giá 500k 1 ngày công, nhưng ko ai thèm làm, 1 là vì họ chê ít, họ mải đi buôn và làm cò đất rồi, 2 là vì họ sợ mắc bệnh ung thư bởi phun thuốc sâu rất độc hại.
Tạm ngưng bút. vì có lẽ tôi sẽ còn lưu lại nơi đây lâu và lâu hơn nữa.
Hết nằm ghế đá, đến trải tấm chiếu manh ngủ ngoài hành lanh bệnh viện. Chứng kiến mỗi nửa đêm tiếng bác sĩ, tiếng người nhà khóc lóc mỗi khi 1 chiếc xe đẩy. bên trên là 1 miếng vải trắng phủ khắp toàn thân. Bên trong không gì khác là 1 người vừa mới qua đời. Họ ra đi với nhiều lý do, nhưng dù sao cũng đã thanh thản vì kết thúc cuộc đời. Chỉ có nước mắt của người ở lại là không bao giờ ngừng rơi.
Ban ngày thì là tiếng la hét, tiếng khóc của những người bệnh giường bên, đang đau đớn, đang chống chọi để tìm lại sự sống. những vết thương chưa lành, những cơn đau quặn,…. người bệnh đau một, người thân chăm sóc kề bên chứng kiến thì đau tới mười.
Tôi tự nhủ rằng. làm người nên biết giữ gìn thân thể và sức khỏe. Đừng bao giờ phải vào đây, ko chỉ hao tiền tốn của. mà còn làm khổ bản thân và khổ cả những người thân của ta.
Kết thúc chuyến đi 10 ngày ở Hà Nội. Bạn biết rằng Tôi đã đi khỏi miền bắc được 10 năm, chưa từng quay về 1 lần. Nhưng lần trở về lại là dịp khó khăn nhất. Và hoàn cảnh éo le nhất và ngang trái nhất.
Trở về sài gòn với tâm trạng rối bời. Tôi lại rời Sài Gòn để đến với Lâm Đồng mùa mưa bão. Tìm đến núi rừng, thưa người, tìm về sông suối cô độc.

Mong tìm được nơi chốn thanh thản. Nhưng lại là những chuỗi ngày dài với nhiều trải nghiệm mà tôi tự đúc rút ra.

Đi rừng, trò truyện với nông dân, dân tộc thiểu số. Tôi hiểu được phần nào cuộc sống miền núi thiếu thốn. Họ vẫn phải miệt mài với ruộng đồng, dọn cỏ, phun thuốc sâu, mua phân bón, cầu trời mưa gió ôn hòa. Cuối năm thu hoạch. Dù biết không đủ miếng ăn, nhưng ko làm nghề nông còn làm gì khác. Nhà máy xí nghiệp thì ko có. Công việc làm thêm cũng không nhiều. Hết việc nhà nông là bài bạc và rượu chè. Chứng kiến cảnh vợ tìm chồng giữa rừng khuya. Chứng kiến cảnh nhà đông con không chăm xuể. Chứng kiến cảnh trẻ nhỏ thiếu điều kiện học tập. Chứng kiến cảnh gia đình ly tan vì cái nghèo, vì cờ bạc, vì nợ nần, vì mất mùa,….
Cảnh nhà nông khổ như vậy nhưng đã sống ở nơi này chỉ có lấy sức người chống chọi với trời đất, khai thác thiên nhiên mới có thể kiếm được miếng ăn.
Câu chuyện Lâm Đồng và Cây sầu riêng là câu chuyện mà tôi nghĩ là đáng kể nhất vì nó liên quan trực tiếp tới người dân nơi đây. Có năm mùa hồ tiêu lên ngôi. có năm mùa Điều lên ngôi. Và giờ là năm của Sầu Riêng. nhà nhà phá rừng, rẫy để trồng sầu riêng. bán cho lái buôn Trung Quốc. Giá cây giống từ 30k 70k và giờ là 200k 1 cây. Giá hạt giống cũng được đôn lên 80k 1 kg. Toàn tỉnh sốt vì Sầu Riêng. Đất trồng cũng sốt vì Sầu Riêng.
Nhưng là dân bất động sản. Tôi tự hỏi đến 1 ngày lái buôn Trung Quốc ko thu gom nữa. Cây Sầu Riêng cũng chết như Hồ tiêu, Điều, Cao su… lúc ấy còn ai lên vùng núi Lâm Đồng để tìm và săn nữa. Dân Thành Phố có còn đổ tiền để mua gom nữa không. Làm sao mà đất lên được nữa. Rủi ro đẩy giá, chỉ có người dân ở lại, tự mua bán, tự đập vào đầu nhau những cái giá không hiểu vì sao nó cao như thế. Từ 400tr 1ha lên 3 tỷ 1ha trong vài tháng.
Nhưng ai là người mua giá cao nhất. chắc chắn chính là người dân địa phương thiếu hiểu biết, sốt lên sốt xuống vì đất bỗng dưng có 1 giá cao ngất mà ko hiểu vì đâu nó lại lên cao như vậy. Họ bỏ công việc, họ bỏ làm vườn để buôn đất, buôn cây giống,…… Và họ đã mua đúng đỉnh, từ chính giới đầu cơ của Thành Phố. Khi mà giới này đã rút vốn về.
Không biết chỉ 1 thời gian ngắn đây thôi – sẽ lại là cảnh gia đình chia ly vì nợ tiền vay mua đất với hy vọng đất còn lên nữa. Sẽ lại là cảnh nhà nhà chặt bỏ sầu riêng để tìm loài cây mới đang được lái buôn tìm thu gom. Sẽ lại là cảnh 1 Lâm Đồng nghèo nàn. Rượu chè, bài bạc,… có khi là ăn xin dọc đường.
Đồi núi nơi đây linh thiêng và kỳ lạ lắm. cứ 5km – 10km lại có chỗ trồng trọt được, có chỗ nhìn đẹp lại không cho ra trái, hoặc cây sớm chết non. Bởi vì địa lưu trong lòng đất ưu ái chỉ 1 số nơi mới cho ra trái Sầu riêng ngon và cây bói quả đều 10/10. Nhưng cũng sát bên hàng xóm thì 10 cây chỉ bói có 3 cây. Trái nhỏ dễ rụng sớm, có khi 1 cây có hoa nhưng lại ko năng suất bằng miếng đất bên cạnh. Dù cho bạn có chăm cày xới tới đâu, hay bón phân và phun thuốc sâu đến nỗi mắc bệnh ung thư. Thì cũng ko lý giải được điều này.
Chi phí phân bón và thuốc men cho cây cũng gần 200tr 1 năm cho 1ha. thuê người làm cỏ, và phun thuốc sâu cũng khó khăn với giá 500k 1 ngày công, nhưng ko ai thèm làm, 1 là vì họ chê ít, họ mải đi buôn và làm cò đất rồi, 2 là vì họ sợ mắc bệnh ung thư bởi phun thuốc sâu rất độc hại.
Tạm ngưng bút. vì có lẽ tôi sẽ còn lưu lại nơi đây lâu và lâu hơn nữa.
Leave a Comment